Recent Posts

Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2009

Hoa cúc vàng (*)

Bà xã chuyển blog, thành ra có dịp đọc lại entry Hoa cúc vàng.

Thanh Tùng là một trong số ít những nhạc sĩ Việt mà mình quan tâm. Ông là một người lịch thiệp, hẳn thế rồi, cả trong giao tiếp cũng như trong âm nhạc.

Nhạc Thanh Tùng có một điểm rất đặc biệt: mình không thấy Thanh Tùng đưa vào đó những chất liệu dân gian, như kiểu Phó Đức Phương làm với Hồ Núi Cốc hay Trên Đỉnh Phù Vân, nhưng nghe bài nào cũng rõ ra là nhạc Việt.

Đó là do phần lời trong các ca khúc của ông thấm đẫm tâm hồn Việt, hơi thở của phố thị Việt qua từng câu hát: khu vườn, giọt nắng, cây khế, lá hoa rơi, bậc thềm, góc phố nhỏ, đường phố biển, mưa ngâu, tà áo dài,...

"Hoa Cúc Vàng" cũng là một ca khúc như thế, mặc dù nó là một sáng tác mới (2008) của ông, sau rất nhiều năm "im hơi lặng tiếng". Cho nên, nếu có không trực tiếp được nghe ông hát trong đêm diễn ở Nhà hát Lớn Hà Nội, ta vẫn có thể nhận ra đó là Thanh Tùng.

Rất nhiều người sau khi nghe "Hoa Cúc Vàng" đều đã liên tưởng hoặc nhớ đến "Một Mình" - một sáng tác khác cũng rất nổi tiếng của ông.

Trong đêm diễn hôm đó, Thanh Tùng đã quá yếu, đến mức ông không thể ra sân khấu mà phải đứng hát trong cánh gà. Thật xúc động khi tưởng tuợng cảnh một gã trai lịch thiệp ga lăng thuở nào, nay phải đứng trong cánh gà với hai người xốc nách hai bên, tay run run cầm tờ giấy chép lời bài hát, rồi "phều phào" nhả ra từng con chữ của tình yêu: "Đêm qua Em vừa đến/Sao chưa ghé qua nhà/Sao chưa về để thăm anh/Anh nhớ em nhiều lắm đấy"... 

Phải nói thêm rằng "phều phào" ở trên không phải là nghiã xấu, mà mình còn thích thế là khác, cũng giống như khi nghe Ray Charles già khú đế song ca cùng Elton John bài Sorry Seems To Be the Hardest Word khi thực hiện đĩa Genius Loves Company; hay như khi nghe gạo cội country Willie Nelson "thở không ra hơi" bài Night Life cùng cây ghi ta cũng "phều phào" không kém B.B. King. Chỉ có điều, thấy có gì đó thật buồn khi so sánh hình ảnh ở trên với cách đây hơn chục năm, khi Thanh Tùng, cũng tay cầm tờ giấy nhàu nát, tay cầm mic, ngồi lên cái bục trên sân khấu và song ca bài Một Mình với Hồng Nhung.


Hoa cúc vàng

Đêm qua Anh nằm mơ, Anh mơ thấy Em về. Ta lại ngồi bên nhau, nghe gió lay cành khế/Đêm qua Anh nằm mơ, Anh mơ thấy Em về. Anh lại ngồi bên Em, chờ con nắng ghé qua thềm/Đêm qua Anh nằm mơ, Anh mơ thấy Em về. Khi Anh tuổi đôi mươi, em mới lên mười tám/Trong tim em ngập nắng, mang theo đóa cúc vàng. Em tặng mùa thu sang, mùa thu bỗng hoá thiên đường.

Chorus: Muốn nói với em rằng/Trái tim này mong manh/Vẫn mong Em về/Dù bao tháng ngày, dù hoa đã phai tàn/Dù mùa thu đi mãi (đi mãi)/Mãi mãi không nơi nào/Với Anh là xa xôi/Dẫu nơi chân trời/Dù xa bốn biển, rồi Anh sẽ đi tìm/Tìm lại bóng dáng Em.

Đêm qua Em vừa đến, sao chưa ghé qua nhà, sao chưa về để thăm Anh/Anh nhớ Em nhiều lắm đấy/Bâng khuâng trong vườn nắng, cô đơn khóm cúc vàng, đang chờ mùa thu sang/Chờ cho đến lúc phai tàn./.

(*) Viết xong bài này mới phát hiện ra một điểm thú vị: bà xã viết bài trên ngày 21/5/2008, còn bài này mình viết xong ngày 22/5/2009. Sớm chút nữa thì vừa tròn một năm.  

Download: 
Sorry Seems To Be The Hardest Word (Ray Charles & Elton John)
Night Life (Willie Nelson & B.B. King)   

0 nhận xét: