Recent Posts

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2009

Bài thơ về một chốn thân quen


Những quán nước chè

Hà Nội
Những quán nước chè vỉa hè
Đã có mắt nhìn như những mụn cóc

Cạnh cà phê máy lạnh cửa gương ba mươi nghìn một cốc
Quán nước chè
Mùi điếu cày hăng hăng
Chén da lươn nghi ngút hương chè Thái Nguyên
Những tờ một nghìn nhầu nát
Khách qua đường lạ quen
Ngồi đồng hay ghé vào chốc lát.

Quán nước chè
Bà chủ quán ghi số đề
Thông tấn xã vỉa hè
Râm ran chuyện đổi tiền trước khi Nhà nước thông báo chính thức
Xả van ngôn ngữ đặc sản Hà thành lan truyền khắp nước
Người dân nghiện luận bàn thế sự Đông Tây
Bí sử thâm cung vanh vách
Bác xích lô làm ngạc nhiên cả giáo sư uyên bác.

Nhà sử học mộng du văn hoá vỉa hè
Thời hoà nhập nhưng quyết không hoà tan bản sắc
Văn hoá vỉa hè
Cổ như phố cổ.

Rầm rộ những đợt ra quân
Tự vệ, công an dọn dẹp lòng lề đường
Buôn gánh bán bưng
Và những quán nước chè
Cứ như chưa bao giờ bị xua đuổi.

Thủ đô mình đã rộng nhất thế giới
Thôi thì cứ vui đi, cứ mơ ngày tráng lệ nguy nga
Nhưng bây giờ, ngay bây giờ, biết còn đến ngày xa
Dọc những con phố, bến tàu, bến xe
Những quán nước chè…

--------------

Hà Nội, 5/2009

Vũ Duy Chu

Q: Xa Hà Nội nhớ nhất cái gì? 

A: Những quán nước chè vỉa hè.

Lãng du qua những quán cóc vỉa hè. Muà hè trà đá, mùa đông trà nóng.

Thân quen quá. Somewhere, out there.













0 nhận xét: