Recent Posts

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Hội hè miên man & Nhìn những mùa thu đi

* * 
Tôi ngồi một mình trong khu vườn đẹp. 
Gió xào xạc ngày một mạnh thêm, và lá vàng rơi vội vã không một chút tiếc nuối những ngày xanh trên cành. 
Trời sập tối rất nhanh, mới 5 rưỡi chiều mà đã phải lên đèn. Ánh sáng vàng hắt bóng rất đẹp và ấm áp.
Cà phê rất thơm, còn Susan Wong thì đang bắt đầu vào điệp khúc của bài "We' re All Alone":
Close the window, calm the light/And it will be alright/No need to bother now/Let it out, let it all begin/All's forgotten now/We're all alone.
Đó là lúc chuyển giao giữa ngày và đêm, giữa sáng và tối, của một ngày mà mùa thu bắt đầu chuyển sang mùa đông.
Đó là một thời khắc lạ lùng. Và tôi nhận ra, đấy là lần đầu tiên sau hơn 30 năm, tôi đã thực sự "nhìn" thấy một mùa thu đi. Tôi để cho đầu óc rỗng không và thi thoảng, lướt qua trong trí nhớ là giai điệu của những Wind of Change, Khúc Giao Mùa hay Nhìn Những Mùa Thu Đi.
Thật là tuyệt khi thả mình trong ranh giới mong manh và ngắn ngủi. Rồi tôi tự hỏi, không biết cảm giác sẽ như thế nào khi ở bên ranh giới giữa sự sống và cái chết? 
* * *
Tháng Mười Một bắt đầu bằng một chuỗi những hội hè đình đám. Tình cờ thế nào tôi lại có trên tay cuốn "Hội Hè Miên Man" của Ernest Hemingway. Tôi đã đọc nó vào đúng cái đêm mà trước đó mấy tiếng, tôi đã nhìn thấy một mùa thu đã đi qua. E.H đã bắt đầu câu chuyện như thế này:
Và thế rồi cũng đến lúc thời tiết trở nên tồi tệ. Nó tới trong đúng một ngày vào lúc mùa thu vừa tàn. Ban đêm chúng tôi đóng cửa sổ tránh mưa và ngoài kia, trên quảng trường Contrescarpe, từng cơn gió lạnh tuốt sạch lá trên cành.
Đó đúng là những gì đang diễn ra bên ngoài, khi tôi bắt đầu đọc những dòng đầu tiên của Hội Hè Miên Man. Nếu có khác, thì cũng chỉ là khác ở chỗ ngoài kia, thiếu mất cái quảng trường Contrescarpe. Bởi vì tôi đang ở Hà Nội chứ không phải Paris.

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

A Quiz for November Nine


Hôm nay lò dò vào mấy trang chuyên về design, lằng nhằng một lúc thế nào lại ra life-style, rồi từ đó quẹo sang entertaining rồi đến chuyện cocktails linh tinh hầm bà lằng các loại.
Thế rồi nó có một cái Quiz: What Kind of Cocktail Are You?, cũng tò mò muốn biết thêm một loại cocktail có thể hợp với mình, liền bỏ thời gian trả lời 9 câu hỏi, rồi kết quả ra thế này.
"You are undoubtedly manhattan.
Like timeless manhattan, you exude urban sophistication. You are a perfect balance of sweet and strong and always stand out of the crowd."
Những cái khác thì không biết thế nào, chứ urban với lại cả stand out of the crowd thì cũng đúng đấy chứ? -:)
Manhattan thì rõ là một khu cực nổi tiếng ở NY rồi. Nhưng manhattan này thì không phải địa danh. Nó là cái này.

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2009

New World In the Morning


Everybody talks about a new world in the morning.
A new world in the morning so they say.
I, myself don't talk about a new world in the morning.
A new world in the morning, that's today.

And I can feel a new tomorrow comin' on.
And I don't know why I have to make a song.
Everybody talks a bout a new world in the morning.
New world in the morning takes so long.

I met a man who had a dream he had since he was twenty.
I met that man when he was eighty-one.
He said too many people just stand and wait up til the mornin', 
Don't they know tomorrow never comes.

And he would feel a new tomorrow coming on.
And when he'd smile his eyes would twinkle up in thought.
Everybody talks about a new world in the morning.
New world in the morning takes so long.

And I can feel a new tomorrow coming on.
And I don't know why I have to make a song.
Everybody talks about a new world in the morning.
New world in the morning takes so long.

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

November

1. "Into the Wild" của Jon Krakauer mà mình đã nhắc đến ở bài trước, đã được dịch ra tiếng Việt với nhan đề "Tìm trong hoang dã". Đọc bài giới thiệu mới biết Chris có gửi cho Ron Franz - ông bạn già 81 tuổi gặp trên hành trình của anh - một bức thư trong đó có đoạn như thế này:

"Có quá nhiều người sống nhàm chán nhưng họ vẫn không dám tiên phong đổi mới chỉ vì họ đã quen với một cuộc sống an toàn, tuân phục và bảo thủ; tất cả những điều đó có thể mang lại sự tĩnh tại trong trí óc, nhưng trên thực tế không có điều gì có khả năng gây hại cho tinh thần khám phá của con người hơn một tương lai yên ổn. Cốt lõi vô cùng cơ bản của tinh thần một con người là niềm đam mê phiêu lưu của anh ta, và do đó, sẽ không có niềm vui nào lớn hơn là những chân trời mới mở ra đến vô cùng, để mỗi ngày ta lại có thêm một vầng dương mới mẻ và khác lạ."

Dạo này mình nhàm quá mức, đến nỗi chính mình cũng thấy chán mình.

2. Lâu lắm mới lại gặp một bài viết của Hoàng Đạo Kính, một bài viết thú vị về "Chụp ảnh Kiến trúc". Có chê và có khen.

Chê, là chê cái sự vội vàng: 

"Tôi đồ rằng, ở thời xa xăm, khi máy ảnh còn là cỗ máy cồng kềnh đứng trên ba nhánh chân gỗ, khi chụp phải phủ chăn và miệng đếm lẩm bẩm hệt trò phù thủy, thì người ta mới cho ra những bức ảnh chụp kỹ lưỡng và chân phương, chụp không thể vội vàng.

Còn từ dạo chế ra cái máy ảnh đeo ngực, rồi máy ảnh kỹ thuật số, cung cách chụp như bắn súng liên thanh. Chụp ngay khi chỉ mới nhìn thấy. Chĩa ống kính ngay khi chưa nhận rõ. Đi nhanh, ăn nhanh, chụp nhanh.... Kiến trúc thì tĩnh tại. Hãy dừng lại, nhìn lâu, nhận ra, phát hiện rồi mới bấm máy, hỡi những ai chụp ảnh kiến trúc."

Lời kêu gọi của bác Kính phải áp dụng cho việc chụp ảnh nói chung, chứ không chỉ là kiến trúc đâu. Có ai đó đã nói, chụp ảnh chính là the art of seeing - nghệ thuật của sự thấy mà.

Còn khen, là khen anh Xuân Bình và anh Trọng Nhân: "Ngắm những bức ảnh của Xuân Bình và Trọng Nhân, hiện diện thường xuyên, nhận ra họ chẳng những đã chuyên nghiệp hoá trong việc chụp ảnh Nhà, họ đã thâm nhập vào và ngấm sâu cái sắc và cái vị của kiến trúc."

Ngấm, để biến những bức ảnh kiến trúc thành "bữa tiệc thứ hai, sau tác phẩm kiến trúc, cho con mắt người đời."

3. Mới chớm tháng Mười Một, và cũng đã chớm lạnh. Trời rất đẹp nhưng thời tiết thì rất khó chịu đối với cái mũi đã hỏng một nửa của mình. Buổi sáng, nhìn qua ô cửa, một khoảng trời xanh và cao, không một gợn mây, chợt muốn nghe lại November Sky của Yanni. Chẳng biết Yanni lấy cảm hứng từ bầu trời tháng Mười Một ở vùng đất nào, Hy Lạp hay là những nơi ông đã từng qua, nhưng nghe nhạc thấy rất hợp với trời Hà Nội. Tạm quên November Rain nhé.