Recent Posts

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2009

Cù Huy Hà Vũ, Again

Mới tháng trước tôi mới có một entry về gã này. Tôi hơi mạo muội khi gọi là "gã", nhưng hãy cho tôi gọi thế bởi tôi chỉ dùng từ đó để gọi những người mà tôi cảm thấy "hay hay". "Gã" của tôi hoàn toàn không có nghĩa xấu như những định kiến hay những mô tip văn chương thông thường hay gán cho từ này. "Gã" đối với tôi là một cái gì đó đáng yêu, đáng được trân trọng.

Như đã nói trong entry trước, tôi đã có tí thay đổi trong quan niệm về gã. Trong tuần này, gã đã mang cho tôi 2 ngạc nhiên liên tiếp, hai sự kiện củng cố thêm cho quan niệm của tôi.

Đầu tiên phải kể đến bài thơ gã làm khi cụ Võ An Ninh mất. Mặc dù làm một nghề rất "pro" là luật sư, chất "nghệ" trong gã vẫn không hề thuyên giảm, mà tôi đoán phần lớn là do cái gien di truyền lại từ ông cụ thân sinh ra gã. Xin được chép lại ở đây bài thơ:

Khóc Võ An Ninh

Võ An Ninh, Võ An Ninh!

Thoảng nghe súng đạn đầy mình

Máy ảnh cầm tay vài cỗ

Dặm xa chớp loé nhân tình.

Chết đói (1) nằm cùng Thuỷ mặc (2)

Tháp thiêng lộn ngược mà kinh! (3)

Lặng lẽ  trăm năm  Tối - Sáng 

Trắng - Đen một cõi thênh thênh.

Hẳn Ông dẫu về Bên ấy

Chụp Đời tợ thuở bình sinh.


Còn đây là chân dung Võ An Ninh do gã hoạ:



Nhưng quả thứ hai mới thực sự là một "ngạc nhiên bom tấn". Vẫn biết gã đã nổi danh với những kiện tụng đình đám, nhưng "cú" kiện tụng đề ngày 11/6/2009 của gã thì quả là vô tiền khoáng hậu ở Việt Nam. Ngày này xứng đáng được ghi vào lịch sử tố tụng Việt Nam, khi lần đầu tiên, một Thủ tướng bị... kiện.


Không biết cái Toà án Nhân dân Hà Nội, nơi thụ lý đơn kiện của gã, sẽ làm gì với cái thứ mà họ nhận được từ một người mang tên Cù Huy Hà Vũ vào cái ngày bình-thường-nhưng-đặc-biệt ấy. Cũng không biết rồi gã sẽ thắng hay sẽ thua, nhưng với qủa này, gã chắc chắn đóng đinh mình vào một trong hai chức danh: hoặc là một gã luật sư lẩn thẩn, hoặc là một gã luật sư lớn nhất từ trước tới nay ở VN. Viết đến đây tôi thấy hơi tiếc cho gã khi gã đã không đi giám định tâm thần trước, để ngoài đơn kiện thì còn gửi kèm theo cái giấy giám định tâm thần, như một lời khẳng định "tôi viết đơn này trong trạng thái hoàn toàn minh mẫn..." - dòng chữ mà chắc gã cũng thuộc lòng ở mỗi chúc thư mà một luật sư phải soạn thảo.


Không hiểu sao khi đọc cái đơn, tôi lại nhớ đến một thuật ngữ/case study hay đuợc dùng trong game theory là "thế lưỡng nan của người tù" (prisons' dilemma). Có một người đang ở trong thế đó.

0 nhận xét: