Recent Posts

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2009

Nói nốt chuyện 20/10

Hôm qua là 20/10, một ngày không như mọi ngày, vì đó là ngày của Phụ nữ Việt Nam. Đương nhiên, đó cũng là ngày của vợ mình.

Nhưng mình vẫn về nhà muộn như mọi ngày.

Và cũng vẫn về người không như mọi ngày: Không một lời chúc, không một bó hoa, không một gói quà.

Trong một cuộc vui mà vì nó mình về nhà muộn, mình có nói với một đồng nghiệp thế này: Khi chưa lấy nhau, mỗi khi ngày này đến, có khi phải nghĩ trước cả tháng xem sẽ nói câu gì, sẽ mua hoa gì và sẽ tặng quà gì. Khi lấy nhau rồi thì lại lắm lý do thế: công việc bộn bề thế, bận rộn thế, chẳng hở lúc nào mà lời với lẽ, hoa với hoét, và quà với chả cáp.

Sao lại thế nhỉ?

Về nhà thấy vợ nhắc hôm nay nghe Woman hay quá. Ừ đúng. Woman & John Lennon thì hay quá rồi còn gì. Lennon mà lại.

Nhưng hôm nay đọc blog của vợ mới chợt giật mình. Ừ đúng. Những lời đó, lẽ ra, phải do mình thì thầm mới phải, trong khi những lời đó mình đã thuộc nằm lòng, bài “tủ”, nhạc sĩ “tủ”, vậy mà cũng không biết đường mà nói, lại phải để vợ “tự tặng”.

Đành tự an ủi vì dù sao cũng có “a little child inside a man”. Lennon đã nói vậy rồi, phải không?

Dẫu muộn còn hơn không, vợ đã mượn Lennon thì mình đành mượn tạm Nguyễn Duy mà nói vậy.

#1. Vợ ơi

Khi trong túi có mấy đồng ngọ nguậy

Ta chạy rông như gì nhỉ - quên đời

Lúc xơ xác bờm xơm từng sợi tóc

Đói lả mò về

Cơm đâu

Vợ ơi…

 

Và tao tác bạn bè cơn hoạn nạn

Đòn du côn tóe máu tâm hồn

Và tung tóe cả bướm vàng bướm trắng

Móc họng mửa ra cầu vồng bảy sắc

Vợ dìu ta

Từng bậc

Thang mòn

 

Đêm huyền ảo một kinh kỳ se lạnh

Một mình ta cô quạnh giữa muôn người

Mặt sông lạ gợn nếp nhăn đuôi mắt

Bủn rủn buồn

Ta thầm kêu

Vợ ơi…

#2:

ứa nước mắt  mà yêu nhau trọn vẹn

khấp khểnh đường dài thập thễnh bon chen

lắm lúc chữ nghĩa vô nghĩa tuốt

bàn tay bé con phủi bụi ưu phiền  

trời cho sống ta cũng già em ạ

con thương cha không bằng bà thương ông

tình như rượu chôn lâu đằm lịm lại

cuối đời đem ra nhấm mới mềm lòng… 

*  *  *

Mới đó mà đã sắp hết tháng Mười. Hôm nay trong lúc ngồi chờ bay, chợt giật mình nhớ ra, đã quên mất một ngày – một ngày tháng Mười. Ngày hôm đó và cả vài ngày trước và sau đó, mình làm cái quái gì và nghĩ cái quái gì nhỉ?

3 nhận xét:

Tit-Ti nói...

Hic, em cũng quên bẵng đi mất. Tệ thật!

Alex nói...

Xin phép cho em tham gia vào chuyện tình cảm riêng tư của 2 vợ chồng nhà này cái.
Em vẫn nhớ 20/10, không hoa, không 1 lời chúc mừng cho vợ dù chúc mừng rất nhiều chị em khác (Trong đó có chị Hà, chị nhỉ). Định mua quà cho vợ rồi lại không chọn được cái gì, cho dù đã dẫn vợ đi. Cuối cùng mua được cái kính về tặng ... mẹ.
Sao mà mua hay nói gì đó tặng vợ khó thế anh chị ơi.

Tit-Ti nói...

@Alex: Em làm chị nhớ tới câu nói của một người bạn, đại ý là: Trước nhiều người con gái nói câu "anh yêu em" thật dễ dàng, nhưng trước người mà cậu ta thật lòng yêu thì không sao mở lời được.

Hoặc, đối với những gì quá quen thuộc, người ta tự cho phép mình sống thật hơn với con người của mình :D.
Nhưng dù thế nào,chị và C cũng muốn tự an ủi mình ở trường hợp thứ nhất. :P