Recent Posts

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2008

Tập... cúi đầu

Bài này lấy từ blog của anh Xuân Bình - một freelancer mà mình rất khâm phục.

Phim và Bút yêu quý!

Hôm nọ, trong bữa ăn tối vui vẻ, cả nhà mình có một cuộc Tự Bạch thật thú vị. Mỗi người đều tranh thủ nói cho hết cái hay, điều dở của nhau. Mẹ và các con đã giành cho bố quá nhiều nhận xét hay ho. Ngượng ghê lắm! Nhưng mọi người chỉ nói về bố có vài điều dở. Phim bảo bố quá đen nên thật khó khăn khi gây thiện cảm với các bạn gái. Mẹ bảo bố rất luộm thuộm. Bút nói bố chẳng mua nhiều đồ chơi.

Thú thực, điều dở nhất về cuộc sống riêng của bố chính là một chuỗi những thất bại, những cú ngã. Lần ngã sau đau đớn hơn. Thất bại kế tiếp lúc nào cũng ê chề hơn. Chuỗi sự kiện buồn tẻ ấy bắt đầu từ khi bố đọc thấy các bút danh của lão hờ cờ mờ đăng trên báo Nhân Dân. Hình như ngày đó bố mới bằng tuổi Phim. Kể từ đó khao khát trở thành một con người tự do, thoát bỏ nô lệ cứ lớn dần lên trong bố. Bố ước mình là một phần trái tim, khối óc của cơ thể dân tộc này. Nhưng trớ trêu thay, bố chỉ luôn thấy mình là những quả trứng ung thối thoát khỏi cơ thể đàn bà hàng tháng. Bố như là một đống chất thải rất nặng mùi cứ chật ứ ở ruột già mà mọi cơ chế hiện tồn đều muốn tống bỏ mỗi ngày. Những khát vọng của thời trai trẻ càng ngày càng gần với ảo vọng. Mục đích hướng đến cứ thoát dần tầm nhìn. Đã từ lâu, bố không còn lưu hai từ Chiến Thắng trong bộ nhớ. Bố không dám tự căn vặn mình vì những câu hỏi tại sao, thế nào. Điều bố luôn mong mỏi là làm gì để các con đừng bao giờ đi theo vết xe đổ của cả lão hờ cờ mờ cũng như bố- những kẻ đi trước khốn nạn và bất hạnh.

Bài học lớn nhất bố thu nhặt được từ cuộc đời khốn khó này chính là chưa bao giờ được thực sự…tập ngã. Thế hệ của bố và nhiều thế hệ khác chỉ luôn tạo cho mình dáng ngẩng cao đầu hiên ngang, ưỡn ngực đón gió, tâm trí luôn tràn ngập một cảm hứng hào sảng gần như không tưởng. Không mấy ai được dạy bảo hoặc tự rèn luyện kỹ năng… Ngã!

Phim và Bút yêu quý! Bố cứ nghĩ lẩn thẩn như thế khi nhìn các con đang lướt đi trên những bánh xe patin, khi các con đang ngã oành oạch trên sàn đá… Mấy ngày qua, sau những thất bại ê chề trong công việc mới, một lần nữa bố bị cuộc sống sa thải, bố đang từ từ trở lại với nhịp sống bình an như trước đây. Bố giành nhiều thời gian cùng chơi với các con hơn.

Cũng như bố lao vào công việc, các con ra sân thật giống các vận động viên chuyên nghiệp. Tinh thần chơi thể thao thực sự mạnh mẽ như là các chiến binh. Khát khao chiến thắng chẳng khác bất kỳ người trẻ tuổi nào đang được đứng trước thách thức mới.

Nhưng khi buộc cho các con những miếng đệm chống chấn thương ở đầu gối tay, chân, dây mũ bảo hiểm, xiết chặt lại các bánh xe…bố thấy giữa chúng ta bắt đầu có sự khác biệt. Đường đua trong cuộc đời bố không có ai trả giúp cho những chi phí bảo hiểm này. Không có ai đủ hiểu biết để có thể thực sự ân cần dìu dắt những bước đi đầu tiên. Và đâu đớn hơn là lại có rất nhiều người muốn bố…ngã.

Bố nhìn say mê những giọt mồ hôi lăn trên má các con, những vệt bẩn các con quệt ngang mặt rồi lại quan sát kỹ những chiếc giày. Mỗi giày trượt có bốn bánh xe. Bố như nhìn thấy các con có tới…tám cái chân. Những cái chân tiếp xúc với đất rất ít nhưng lại dễ dàng quay tít. Bởi thế các con có thể lướt đi nhanh hơn, có lúc lại cảm thấy như đang bay, một khoái cảm thật mới mẻ và lạ lùng đúng không? Phim như thấy mình có khả năng của siêu nhân. Bút rất sung sướng như khi xem Pen Ten biến hóa. Còn bố lại vẹn nguyên tâm trạng ngậm ngùi.

Khi nào sung sướng nhất lại cũng là lúc dễ ngã nhất. Mỗi khi Bút đập mạnh mông hay ngã sóng xoài trên đất bố lại thấy thót cả ngực. Bố không nựng, không nâng đỡ Bút đứng dậy. Bố lại gần và nói thầm: Đừng trêu tức đôi mông của mình như thế! Đừng làm hỏng hết gạch đá như thế hahhahhaha! Đừng vồ ếch như thế! Nhìn kìa, gương mặt đẹp đe của con có khác gì quả bóng xà phòng, nó thật dễ vỡ đấy nhé!

Con biết vì sao lại ngã không?

Con ngã xóng xoài là vì toàn thân luống cuống, bối rối. Ngã sấp là vì cái đầu kiêu ngạo muốn tỏ rõ vị thế …tiên phong của mình. Ngã ngửa là bởi vì cái chân kia sao lại vội vàng đòi chạy nhanh hơn cái mông, cái lưng và cái …đầu?

Muốn không ngã, chân phải bước nhịp nhàng, tay quạt đều, lao thân mình về phía trước và điều rất quan trọng là phải biết….chúi đầu.

Những vận động viên chuyên nghiệp thì nói rằng: trong tư thế đó, toàn bộ cơ thể của các con được giữ cân bằng, được chuyển động cùng một tốc độ, được giảm đi rất nhiều lực cản của không khí. Kỹ năng này giúp cho vận động viên có thể giành thành tích cao trong thi đấu.

Vậy mà trong nhiều chặng đua cuộc đời, thật vô lối khi chẳng khi nào bố chịu rạp mình hay chúi đầu. Hậu quả rành rành, điều dễ thấy là bố luôn ngã dúi dụi ở một xó xỉnh nào đó. Bố chưa một lần ngẩng cao đầu đăng quang ở một bệ bục vinh quang mà xung quanh đang có thật đông bọn người vô thức, xúm xít, ồn ã chờ đón, sẵn sàng tung hô, ngưỡng mộ, sùng kính…kẻ chiến thắng.

Mọi nơi, mọi lúc bố luôn treo lơ lửng trên đầu mình câu hỏi: có nên tập…cúi đầu?

Hãy trả lời giúp bố đi hai chàng trai!

(Xuân Bình)

0 nhận xét: