U ám một sáng cuối xuân ẩm mốc
Gió chuyển mùa ào ạt lá me bay
TADIOTO nhập nhoạng đèn tranh tối tranh sáng
Bàn ghế cũ sơn tróc vảy nệm sờn
Cà phê nâu trầm đắng vị gian nan
Lòng hoang mang chẳng thể định vị cuộc đời
Bao thú vui cũng đều tan trong giây lát
Chỉ còn lại nỗi cô đơn hoang-hoải-hóa tâm hồn
Vẳng bên tai tiếng người nhạc sĩ già đến từ thời xưa cũ:
“I’m walking the lonesome valley,
tryin’ to get to heaven before they close the doors”
1 nhận xét:
Sao buồn thế anh?
Đến bao giờ mới như ngày xưa đây?
Đăng nhận xét