Recent Posts

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

November

1. "Into the Wild" của Jon Krakauer mà mình đã nhắc đến ở bài trước, đã được dịch ra tiếng Việt với nhan đề "Tìm trong hoang dã". Đọc bài giới thiệu mới biết Chris có gửi cho Ron Franz - ông bạn già 81 tuổi gặp trên hành trình của anh - một bức thư trong đó có đoạn như thế này:

"Có quá nhiều người sống nhàm chán nhưng họ vẫn không dám tiên phong đổi mới chỉ vì họ đã quen với một cuộc sống an toàn, tuân phục và bảo thủ; tất cả những điều đó có thể mang lại sự tĩnh tại trong trí óc, nhưng trên thực tế không có điều gì có khả năng gây hại cho tinh thần khám phá của con người hơn một tương lai yên ổn. Cốt lõi vô cùng cơ bản của tinh thần một con người là niềm đam mê phiêu lưu của anh ta, và do đó, sẽ không có niềm vui nào lớn hơn là những chân trời mới mở ra đến vô cùng, để mỗi ngày ta lại có thêm một vầng dương mới mẻ và khác lạ."

Dạo này mình nhàm quá mức, đến nỗi chính mình cũng thấy chán mình.

2. Lâu lắm mới lại gặp một bài viết của Hoàng Đạo Kính, một bài viết thú vị về "Chụp ảnh Kiến trúc". Có chê và có khen.

Chê, là chê cái sự vội vàng: 

"Tôi đồ rằng, ở thời xa xăm, khi máy ảnh còn là cỗ máy cồng kềnh đứng trên ba nhánh chân gỗ, khi chụp phải phủ chăn và miệng đếm lẩm bẩm hệt trò phù thủy, thì người ta mới cho ra những bức ảnh chụp kỹ lưỡng và chân phương, chụp không thể vội vàng.

Còn từ dạo chế ra cái máy ảnh đeo ngực, rồi máy ảnh kỹ thuật số, cung cách chụp như bắn súng liên thanh. Chụp ngay khi chỉ mới nhìn thấy. Chĩa ống kính ngay khi chưa nhận rõ. Đi nhanh, ăn nhanh, chụp nhanh.... Kiến trúc thì tĩnh tại. Hãy dừng lại, nhìn lâu, nhận ra, phát hiện rồi mới bấm máy, hỡi những ai chụp ảnh kiến trúc."

Lời kêu gọi của bác Kính phải áp dụng cho việc chụp ảnh nói chung, chứ không chỉ là kiến trúc đâu. Có ai đó đã nói, chụp ảnh chính là the art of seeing - nghệ thuật của sự thấy mà.

Còn khen, là khen anh Xuân Bình và anh Trọng Nhân: "Ngắm những bức ảnh của Xuân Bình và Trọng Nhân, hiện diện thường xuyên, nhận ra họ chẳng những đã chuyên nghiệp hoá trong việc chụp ảnh Nhà, họ đã thâm nhập vào và ngấm sâu cái sắc và cái vị của kiến trúc."

Ngấm, để biến những bức ảnh kiến trúc thành "bữa tiệc thứ hai, sau tác phẩm kiến trúc, cho con mắt người đời."

3. Mới chớm tháng Mười Một, và cũng đã chớm lạnh. Trời rất đẹp nhưng thời tiết thì rất khó chịu đối với cái mũi đã hỏng một nửa của mình. Buổi sáng, nhìn qua ô cửa, một khoảng trời xanh và cao, không một gợn mây, chợt muốn nghe lại November Sky của Yanni. Chẳng biết Yanni lấy cảm hứng từ bầu trời tháng Mười Một ở vùng đất nào, Hy Lạp hay là những nơi ông đã từng qua, nhưng nghe nhạc thấy rất hợp với trời Hà Nội. Tạm quên November Rain nhé.

   

2 nhận xét:

Diu nói...

Em cũng đã đọc qua nội dung của " Into the Wild". Chris, một thanh niên 24 tuổi, đã thấy cuộc sống qúa ngột ngạt, nhàm chán mà muốn tìm cho mình những chân trời mới vô tận. Cho đi 24 ngàn đô la trong tài khoản và đốt sạch tiền mặt đang có, từ bỏ ngôi nhà đẹp đẽ để thực hiện cuộc hành trình đi vào lịch sử nhân loại ( Đó là câu chuyện có thật). Để rồi 4 tháng sau, người ta đã tìm thấy thi thể anh đang rữa nát trong một khu rừng.

Để có được chuyến đi đó, Chris đã phải trả giá bằng tính mạng của mình.

Em cũng đã xem một phim về người máy. Chú người máy này qúa thông minh. thông minh đến nỗi đã đấu tranh để công nhận là một con người. Muốn làm người để cảm nhận cuộc sống anh ạ.

Hai câu chuyện này có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng lạicó điểm chung lớn đó là đều đề cập đến vấn đề cái tôi, khát vọng của vạn vật trên thế gian kể cả một cỗ máy.

Còn đối với anh, với em và cả mọi người... cuộc sống không phải cho riêng mình, cuộc sống không chỉ ít sắc màu như đôi khi ta thấy. Cuộc sống nhiều màu sắc lắm, rực rỡ và đáng yêu lắm. Nhưng có đôi lúc, chúng ta bận rộn quá, gấp gáp quá mà không nhận ra những sắc màu đó.

Hãy dùng thời gian của anh, tình yêu của gia đình và tình yêu dành cho cuộc sống để cảm nhận, refrest lại mình. Anh sẽ thấy cuộc sống không nhàm chán chút nào...

P/s: em có lúc cũng đã lâm vào tình trạng giống anh hiện nay.

nguasat nói...

Thanks Hùng,

Chỉ là thỉnh thoảng thấy thế thôi. Ngoài những lúc thấy thế thì cuộc sống vẫn đẹp đấy chứ.

Đừng quá ham hố là được, em nhỉ?