Recent Posts

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Hội hè miên man & Nhìn những mùa thu đi

* * 
Tôi ngồi một mình trong khu vườn đẹp. 
Gió xào xạc ngày một mạnh thêm, và lá vàng rơi vội vã không một chút tiếc nuối những ngày xanh trên cành. 
Trời sập tối rất nhanh, mới 5 rưỡi chiều mà đã phải lên đèn. Ánh sáng vàng hắt bóng rất đẹp và ấm áp.
Cà phê rất thơm, còn Susan Wong thì đang bắt đầu vào điệp khúc của bài "We' re All Alone":
Close the window, calm the light/And it will be alright/No need to bother now/Let it out, let it all begin/All's forgotten now/We're all alone.
Đó là lúc chuyển giao giữa ngày và đêm, giữa sáng và tối, của một ngày mà mùa thu bắt đầu chuyển sang mùa đông.
Đó là một thời khắc lạ lùng. Và tôi nhận ra, đấy là lần đầu tiên sau hơn 30 năm, tôi đã thực sự "nhìn" thấy một mùa thu đi. Tôi để cho đầu óc rỗng không và thi thoảng, lướt qua trong trí nhớ là giai điệu của những Wind of Change, Khúc Giao Mùa hay Nhìn Những Mùa Thu Đi.
Thật là tuyệt khi thả mình trong ranh giới mong manh và ngắn ngủi. Rồi tôi tự hỏi, không biết cảm giác sẽ như thế nào khi ở bên ranh giới giữa sự sống và cái chết? 
* * *
Tháng Mười Một bắt đầu bằng một chuỗi những hội hè đình đám. Tình cờ thế nào tôi lại có trên tay cuốn "Hội Hè Miên Man" của Ernest Hemingway. Tôi đã đọc nó vào đúng cái đêm mà trước đó mấy tiếng, tôi đã nhìn thấy một mùa thu đã đi qua. E.H đã bắt đầu câu chuyện như thế này:
Và thế rồi cũng đến lúc thời tiết trở nên tồi tệ. Nó tới trong đúng một ngày vào lúc mùa thu vừa tàn. Ban đêm chúng tôi đóng cửa sổ tránh mưa và ngoài kia, trên quảng trường Contrescarpe, từng cơn gió lạnh tuốt sạch lá trên cành.
Đó đúng là những gì đang diễn ra bên ngoài, khi tôi bắt đầu đọc những dòng đầu tiên của Hội Hè Miên Man. Nếu có khác, thì cũng chỉ là khác ở chỗ ngoài kia, thiếu mất cái quảng trường Contrescarpe. Bởi vì tôi đang ở Hà Nội chứ không phải Paris.

0 nhận xét: