Recent Posts

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

Gió đưa tôi đi ngang qua buổi chiều (A Blue Trip)

Hai đứa ngồi bên nhau trong một cái chòi nhỏ. Trước mặt là cái hồ, không rõ hồ nước mặn hay nước ngọt, được bao quanh bằng một rặng phi lao dày đặc. Phía tay phải, cách nơi chúng tôi ngồi chỉ vài chục bước chân, là biển. Bên trái là một dãy núi thấp hình vòng cung, như ôm trọn lấy cái bãi biển trong đó có cái hồ này. Còn phía sau lưng chúng tôi là gì, là toàn bộ cuộc sống bận rộn và chen chúc hàng ngày. Hẳn thế rồi.

photo.JPG

Hai đứa đã thực hiện thành công một cuộc trốn chạy khỏi những bức bối đời thường, để được cùng nhau ở đây, ở chỗ này. Im lặng. Chờ nắng lên. Bỏ lại sau tất cả. Như tôi đã bỏ lại cái iPod với những Bob Dylan, the Beatles và Eric Clapton,... để được nằm đây, ngước mắt nhìn cái mái chòi lợp lá cọ, và lắng nghe gió và rặng phi lao đang cùng tấu lên bản nhạc của gió và cây, trong cái tinh khiết của sớm mai. Nằm và lắng nghe tiếng gọi của thiên nhiên, nếu không muốn nói là “tiếng gọi nơi hoang dã”. Tiếng gọi của lòng mình.

DUNG6564

Trời vẫn còn sớm. Tôi úp lên mặt cuốn “Chuyện kể năm 2000” đang đọc dở, dự định làm một giấc ngắn nữa. Nàng ngồi ngay bên cạnh. Nếu cái sàn bằng tre không quá gồ ghề, hẳn là nàng đã thực hiện bài tập Yoga của mình. Nàng nghĩ gì, tôi không rõ. Nhưng tôi cứ nghĩ rằng ngón tay nàng đang liên tục gõ lên phím F5 của cái máy tính cuộc đời. Tôi thầm khuyến khích nàng tiếp tục việc đó. Nàng đã mệt mỏi và phải chịu nhiều thiệt thòi, vì tôi. Ở một khía cạnh nào đó, cuộc sống của nàng cũng chẳng khác gì Ngọc, vợ của A Tuấn, nhân vật chính trong cuốn sách tôi đang đọc dở. Tôi đã chẳng làm được gì nhiều cho nàng. Lúc đó, tôi chỉ biết đền đáp cho nàng sự tĩnh lặng, để nàng được thực sự "hoà vào thiên nhiên", như nàng hằng ước ao.

Nhưng thôi, ngoài kia nắng đã lên trong tiếng lao xao của những người đi làm sớm, tiếng xe máy loành xoành chạy theo con đường nhỏ phía xa. Chúng tôi rời khỏi cái chòi vừa lúc những cantin dịch vụ ngoài bãi biển đã thức dậy. Và đã lại oang oang những oằn oại não nề khổ đau của thứ nhạc "teen pop" đang thịnh hành.

Hoa tim

RaumuongBien

Hai đứa lại lặng lẽ bước bên nhau. Và tôi thì cứ nghĩ "Chuyện kể năm 2000" có lẽ là một cuốn sách không phù hợp để mang theo trong một hành trình như thế này.

****
Chiều hôm đó, chúng tôi đã lại ở một địa điểm khác. Một chuyến tàu "cao tốc" đã đưa hai đứa đến một vùng đất mới, nơi mà chúng tôi kỳ vọng là sẽ được sống chậm hơn. Và chúng tôi đã không lầm.

Lâu lắm rồi hai đứa mới lại lấy lại được cái cảm giác "on a [dark desert] highway, cool wind in my hair". Cung đường nhỏ nhưng thênh thang vì vắng người. Và nắng. Và gió. Và không phải đội mũ bảo hiểm. Ở đây chẳng thấy có công an, chẳng một bóng "áo vàng". Xe cộ thì vất đâu cũng không sợ mất. Để tận hưởng niềm vui thú, tôi bỏ nốt cái mũ vải, để mặc nắng và gió thốc vào mặt, len lỏi vào trong tóc, len lỏi cả vào cái bộ não dường như đã bị o ép và xơ cứng quá lâu của tôi.

photo.JPG

Bong 1

Cũng đã lại lâu lắm rồi tôi mới lấy lại được cái cảm giác bấm máy. Cái máy ảnh ước mơ một thời của tôi đã bị bỏ xó đến nửa năm, kể từ cái Tết âm lịch năm nay. Hình như cũng bằng đấy thời gian, tôi đã không chụp được kiểu ảnh nào cho hai "ông tướng" nhí ở trong nhà. Gần như lần nào nàng cho xem những tấm ảnh chụp con-của-người-khác, tôi lại nhắc lại với nàng, như một cái máy: "lâu lắm rồi không chụp được cái ảnh nào cho hai đứa". Như là một lời thú tội, hay là một lời xin lỗi? Hay là một lời cảnh tỉnh, cảnh tỉnh chính mình rằng mình đã đi quá xa khỏi cuộc sống, cái cuộc sống mà mình đã phải quá vất vả mới có được. Tôi đã mất quá nhiều thời gian để hoà công việc với cuộc sống của chính mình. Phải mất bao lâu nữa thì tôi mới lại có thể tách được chúng ra, như thưở ban đầu?

Nha hoang 1

Bao lâu nữa thì tôi không biết. Nhưng từ nay, tôi sẽ bình thản mà lái cuộc đời của chính mình chạy giữa sống và làm việc không theo gương của người mà không nói ra thì ai cũng biết. Nghĩa là cân bằng. Tuy cũng có lúc trệch sang trái, lúc trệch sang phải, nhưng về cơ bản vẫn là theo con đường đấy. Như lúc này, tôi đang đưa nàng đi trên cái xe máy cà tàng thuê trong thị trấn, có lúc dừng lại để chụp ảnh, có lúc nhanh, lúc chậm, lúc đi bên phải, lúc lại đi hẳn sang bên trái đường để được tránh nắng dưới những hàng cây, thì vẫn phải đi hết con đường để tới đích cuối cùng. Ở cuối con đường, là biển.

Duong Xuyen Bien

Biển còn hoang sơ, nhưng bãi cát trắng, mịn và sạch. Nước biển trong, sóng lại không quá lớn. Tuy không quá đông người, chúng tôi cũng đi qua khu ồn ào nhất để đến cuối bãi, nơi gần như không có ai, ngoài mấy người đang dọn dẹp một bãi đất để dựng lều bán hàng. Họ đốt cái gì đó, chắc là lá cây. Khói bốc lên rồi tan cả vào nắng chiều. Rừng thông lúc ẩn lúc hiện sau đám khói trắng, để lại một từ thốt lên trong lòng tôi: Đẹp.

Xich Du

****
Hai đứa rời bãi tắm khi nắng chiều đã sắp tắt. Những tia nắng như nằm ngang, chiếu thẳng vào những thân cây bạch đàn. Cả một hàng cây trắng loá dưới ánh chiều tà. Những thảm cây lúp xúp đủ màu ánh lên một vẻ đẹp kỳ lạ. Những ngôi nhà nhỏ, tường trắng, mái đỏ ẩn hiện sau những lùm cây, và sáng rực lên trong ánh sáng cuối ngày. Tôi chụp, nhưng tôi biết mình đã bất lực, vì máy ảnh tôi không thể tái hiện lại những hình ảnh đó. Những vũng nước thẫm xanh bên những đụn cát trắng. Hoàng hôn ở đây không phải màu tím. Nó có màu xanh. Thoạt tiên là màu lam nhạt, rồi chuyển sang xanh thẫm. Và khi chúng tôi rẽ vào một quán ăn dọc đường, một cái bè nổi trên đầm, thì cũng là lúc những tia nắng cuối cùng đã tắt, trước khi hắt lên một đám màu hồng rực sau những rặng núi và đám mây đã chuyển sang xanh thẫm tự bao giờ. Máy ảnh chỉ là một cái máy. Và tôi thì chỉ là một thằng nghiệp dư, đang tập toẹ đua đòi theo đám đông cầm máy ảnh. Và tôi vẫn nghĩ, những tấm ảnh, trên một khía cạnh nào đó, không bao giờ lưu giữ được những gì mà mắt người nhìn thấy, cảm thấy. Nó không thể thay thế cái sự "sống" của đôi mắt. Giống như công việc không thể thay thế cho cuộc sống hàng ngày.

Nha Ven Duong 1

Nha ven duong 2

Tham co1

Cay va Nui 1

Cay va Nui 2

Bien va Nui

Bien va Nui 3
****
Khi hai đứa bước ra khỏi cái nhà nổi thì trời đã tối thẫm. Xung quanh và trên đường không một ánh đèn. Cả hai cùng ngước lên và cùng "ồ" lên một lúc. Sao. Sao dày đặc và bầu trời như được kéo gần mặt đất hơn. Những ngôi sao to, rõ nét, và dày đặc giăng kín trên bầu trời. Hôm nay mới là đầu tháng, không có giăng nhưng có sao. Tôi chưa bao giờ chứng kiến một bầu trời sao như vậy. Và nàng nhắc cho tôi biết, ai đến đất này cũng ấn tượng với sao ở đây. Như là một thói quen, tôi giơ máy ảnh lên, nhưng máy làm sao ghi lại được những thứ này. Tôi buông máy ảnh xuống. Ở ngay cái khoảnh khắc đó, tôi mới nghiệm ra, công việc không phải là cứu cánh cho cuộc sống. Nó chỉ là phương tiện. Như cái máy ảnh kia, chỉ là một phương tiện để ghi lại một phần những gì mà ta cảm thấy được. Một phần. Không phải là tất cả.

****
Bầu trời đầy sao nhắc nhở tôi nhớ tới những đêm của mười bảy năm trước. Cũng là những đêm sao của một thanh niên mười bảy tuổi, vừa từ nông thôn bước vào đại học ở thành thị, lần đầu tiên đọc Kim Woo Chung và bắt chước ông, nhìn lên bầu trời đầy sao để dệt những ước mơ. Lúc đó tôi không hề mơ và tưởng tượng đến một ngày mình lại có những phút giây trải nghiệm như thế này. Không hề có. Và cũng không hề nghĩ, những ảnh hưởng sâu đậm từ tư tưởng của Kim lại để lại những di chứng nặng nề như hôm nay, những tư tưởng phải hy sinh hết đời sống cá nhân để xây dựng sự nghiệp, những cống hiến cho xã hội thông qua làm việc theo tinh thần của Khổng giáo. Và cả những nhồi sọ của một thời về lao động, cống hiến, con đường,... và rất nhiều những thứ tương tự thế dưới mái trường XHCN. Đã không ai nói cho tôi biết còn có những thứ khác nữa, những thứ mà mãi gần đây tôi mới nhận ra. Hồi đó tôi chỉ có sách vở. Tôi đã không có may mắn được gặp những người có thể chỉ ra cho tôi một con đường khác. Sách vở đã dẫn tôi đi nhầm đường, và bây giờ cũng lại chính sách vở đã chỉ ra cho tôi thấy rằng tôi đã nhầm. Liệu tôi có dại dột đến hai lần? Tôi đã có một thời tuổi trẻ đầy ước mơ. Liệu rằng tôi có làm sống lại được nó, những "salad days", mà theo những gì tôi đọc được trong cuốn Menu của chuỗi Highlands Coffee, là "những ngày vô tư của một thời son trẻ, một thời xuân xanh phơi phới như màu xanh tươi của những cọng salad."?

****
Hai đứa lên xe quay về thị trấn dưới một bầu trời đầy sao như thế. Đường vắng không một bóng người. Tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Tôi ước gì cái xe Dream Tàu này không phát ra những tiếng động vô duyên như thế. Nhưng chẳng lẽ lại xuống xe dắt bộ? Nhưng thôi, có cái gì là tuyệt đối đâu, cho nên có được một ngày thế này là đã tuyệt lắm rồi. Chẳng cần phải có thêm một scence hai đứa mò mẫm dắt cái xe máy nặng trịch đi năm sáu cây số dưới trời đêm đầy sao thì cũng đã có một ngày đầy những trải nghiệm đáng nhớ rồi.

****
Trước khi đi ngủ, tôi lại lôi cuốn sách đang đọc dở ra và tiếp tục công cuộc "sống với sách" của mình. Và thật kỳ lạ, tôi đã đọc được những dòng như thế này:

"Hắn khẽ khàng tém lại màn cho bố. Đi ra sân. Một mình hắn đứng giữa sân. Dưới ánh sao, cây cối trong vườn hình như cũng ngủ.

Trên đầu hắn là bầu trời yên tĩnh. Hắn lắng nghe sương xuống, và hắn nhìn sao.
..............
Và có lẽ cũng không ai nhìn sao như hắn nhìn hôm ấy. Nhìn và tự hỏi: Biết bao giờ mới lại có một đêm nữa ngắm sao. Điều kỳ diệu là đang kỳ mưa dầm, đêm ấy bỗng quang mây. Cả một trời sao mênh mông trên đầu hắn."

2 nhận xét:

Goldmund nói...

đi honeymoon nữa hả bác:)

cái hình thứ hai từ trên xuống thích nhỉ

nguasat nói...

"Honeysun" bác ạ. Chẳng thấy trăng đâu toàn thấy mặt trời.